Vào thập niên 70, 80 bóng đá Anh đã gặt hái được những thành tựu gì ?

Hãy nhanh tay truy cập vebo để theo dõi và không bỏ lỡ bất kỳ các thông tin tin tức, sự kiện thể thao hấp dẫn nhé.

Thảm kịch Heysel trong trận chung kết cúp C1 châu Âu năm 1985 giữa Liverpool và Juventus khiến 38 người thiệt mạng và khiến các CLB Anh bị cấm tham dự cúp C1. Sự thống trị của  bóng đá Anh cuối cùng đã chấm dứt.

Trong tình trạng bất ổn giữa cuối năm 1970 đầu thập niên 80 của nước Anh, có hai cách dễ dàng nhất bạn có thể rời bỏ giai cấp công nhân: Làm một diễn viên hoặc mở một band nhạc.

Nước Anh cuối thập niên 1970 và đầu những năm 80 là một nước vô cùng khó thở, chiến tranh, bất ổn, nghèo đói, thất nghiệp lan tràn, nhưng cũng đầy rẫy cơ hội và sự khích lệ. Đất nước này đã phải chịu đựng những bất ổn và bạo lực chưa hề có kể từ khi cuộc chiến toàn cầu thứ hai chấm dứt. Nhưng đây cũng chỉ là thời kỳ vàng son của âm nhạc punk và heavy metal ở Anh.

Đồng thời, cũng trong giai đoạn ấy, đất nước Anh đã giành được một thành tích cực kỳ lớn lao trong lĩnh vực bóng đá: Các câu lạc bộ Anh đã đoạt được đến 7 trong tổng số 8 chiếc cúp châu Âu số từ năm 1977 đến 1984. Giờ đây, Premier League đang là giải đấu hấp dẫn nhất và thu về bộn tiền nhất hành tinh, còn sự thống trị của các câu lạc bộ bóng nước Anh trên sân nhà đã chỉ còn là ký ức của dĩ vãng – cũng như âm thanh bass cùng tiếng guitar cổ điển mà “bố già” Lemmy Kilmister đã biểu diễn với Motorhead, hay là bộ não vĩ đại của Bob Paisley ở Liverpool.

Chẳng ai có thể biết rõ ràng được chính xác thời kỳ “salad days” ấy của bóng đá Anh. Khi nhắc về “salad days”, ý chúng tôi là thời kỳ của rượu bia và hamburger, bởi vì việc ăn uống và y học thể thao không phải là thứ đã giúp các CLB Anh tiến đến chiến thắng. Người Italia và Tây Ban Nha là những người đi đầu trong vấn đề ăn uống, cũng tương tự người Hà Lan, Bồ Đào Nha và Tây Đức (chỉ có trời mới biết người Đông Đức ăn uống những gì? ) Vậy cho nên, xuyên suốt một thế kỷ, bóng đá Anh đã liên tiếp vươn xa và chiến thắng các kình địch thuộc châu lục. Vậy đâu là bí quyết thành công của họ?

Trước đây, nước Anh đã từng là một “con mồi của bóng tối”, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, bởi vì nước này cũng liên tục bị cúp điện. Khi bấy giờ, “xứ sở sương mù” đang rơi vào tình trạng vô cùng bất ổn, kể cả về kinh tế, chính trị lẫn văn hoá. Lạm phát và thất nghiệp tăng cao, vì vậy, sự giận dữ và bạo động đã diễn ra với tần suất liên tiếp. Năm 1974, các công ty đã bị giới hạn tối đa việc dùng điện – chỉ được phép sử dụng điện 3 lần mỗi tuần, còn những người điều khiển xe hơi phải đối phó với “chế độ phân phối” nhiên liệu. Điều đó đã giúp cho Idil Amin, một tên bạo chúa máu lạnh luôn biết cách lợi dụng mọi cơ hội để tóm ngay cái đối tượng mà mình hướng đến, có thể lớn tiếng mỉa mai toàn nước Anh, bằng cách gởi một bức điện tuyên bố rằng ông ta đã thu xếp cho phép người Ugandan “bố thí” cho người Anh “một xe tải chứa rau và ngũ cốc”, chính quyền Anh cũng nên nhanh chóng gởi ngay một chiếc phi cơ đến để nhận hàng hoá trước khi “chúng bị hỏng”.

Bối cảnh u ám này đã diễn ra suốt một thời kỳ rất lâu. Trong được cái mệnh danh là “Mùa Đông Bất Mãn” của thời kỳ 1978-1979, các vụ biểu tình tại nơi công cộng đã đưa đến việc các trường học phải đóng cửa, rác thải đổ đống trên đường phố cùng xác người lớn đến mức độ không thể nào an táng hết. Margaret Thatcher đã lên nắm quyền lực vào tháng 5 năm 1979 với mục đích tái thiết, phục hồi đất nước. Cực đoan và đáng kinh tởm là những từ ngữ duy nhất có thể sử dụng nhằm mô tả về thứ triết lý “không bao giờ có cái được coi là nhà nước” của bà ta. Và hiển nhiên, Thatcher sẽ làm mọi việc với nắm đấm sắt, bà ta đã cung cấp những thứ “vũ khí tối thượng” cho giới lãnh đạo nhằm trấn áp lực lượng đối lập. Với một vài người, biện pháp trên đã mang tới thành công, còn với một vài người thì, nó chỉ có thể khiến cho cuộc nội chiến càng sôi sục, hay ít ra là khiến tầng lớp bị bỏ sót trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết.

Nhưng hiện nay, các hầm mỏ đã đóng cửa, còn các nhà máy cũng rơi vào tình trạng tương tự, do đó, ngay đến con đường không “tồi tệ” nhất cũng đã không đủ mà họ có thể lựa chọn. Sự xung đột ngày một trở nên khốc liệt, còn những dòng năng lượng lành mạnh cũng phong phú không kém, khi mọi người từ từ tìm đến nhau, thay vì chỉ đơn giản là nhằm thư giãn, trong bầu không khí sôi động của những trận bóng đá hay những cuộc trình diễn metal, nơi mà sự hứng khởi vẫn tuôn trào cho dù bị kiềm hãm đến mức độ nào.

Tình trạng bạo lực bên ngoài sân vận động đối với những trận đấu của các câu lạc bộ Anh giờ đây đã đạt đến một giới hạn không thể nào chấp nhận nổi. Cái chết của 38 người trong thảm kịch Heysel ở trận chung kết cúp châu Âu năm 1985, diễn ra tại Liverpool và Juventus, đã khiến các câu lạc bộ Anh bị đình chỉ chơi tại cúp châu Âu. Sự thống trị của nền bóng đá Anh rốt cuộc cũng bị chấm dứt.

Vào thời điểm nước Anh bắt đầu hồi sinh trong những năm 1990 và thương hiệu Premier League đang trở nên nổi tiếng, nền bóng đá anh dường như đã “làm sạch” toàn bộ những rắc rối của nó. Mặc dù thế, tất cả cũng đã vụt tắt đi một thứ gì đấy, sẽ khiến cho người xem sẽ không còn có lại thứ xúc cảm giống như ngày xưa cũ nữa. Thế rồi, như thể một định mệnh, ở cái thời buổi mà các câu lạc bộ đến từ Anh, cũng tương tự tại những giải đấu khác của Châu Âu, đang cực kỳ ưa thích các câu lạc bộ đến từ Nam Mĩ như bây giờ – thì đấy cũng chính là nơi để những chàng béo long còn xót lại của làng metal có thể chinh phục được những sân vận động vĩ đại nhất, cũng với lượng fan đông đảo nhất của mình.